Khi được hỏi về nguồn cảm hứng sáng tác "Ngày xưa Hoàng thị" nhà thơ Phạm Thiên Thư đã trả lời rằng Ông xem đó như là kỷ niệm của một thời dĩ vãng, những kỷ niệm của một mốt tình đầu thoáng nhẹ vu vơ. Ông kể:
Tôi vẫn nhớ tới căn nhà những ngày ấy, đó là một căn nhà nhỏ nằm đằng sau chợ Tân Định. Cha tôi xin cho tôi học tại trường Trung học Văn Lang cách nhà chừng non một cây số. Tôi đã học hết tú tài ở đó. Cũng trong những năm học tú tài này, tôi đã để ý một cô bạn học cùng lớp tên là Hoàng Thị Ngọ, cô ấy quê gốc Hải Dương, ở gần nhà tôi. Nhưng chỉ là để ý thôi chứ không dám ngỏ lời.
Hàng ngày, khi xếp hàng vào lớp, cô ấy đứng ở đầu hàng bên nữ, nổi bật, mái tóc dài xoã trên bờ vai mảnh dẻ. Tôi chỉ im lặng ngắm nhìn. Rồi khi tan trường, cô ấy một mình trên đường về nhà, tôi lại là kẻ lẽo đẽo theo sau. Cô ấy ôm cặp đi trước, tôi đi theo nhưng không dám lên tiếng. Trong bóng chiều tà, ánh nắng hắt qua hàng cây, cô ấy lặng lẽ bước, gây cho tôi những cảm xúc bâng khuâng khó tả. Cứ thế, tôi chỉ biết lặng lẽ đi theo sau cô ấy hàng ngày, giấu kín những cảm xúc của mình không cho bất cứ ai biết.
Rồi một hôm, trời mưa lất phất, cô ấy đưa cặp lên che ngang đầu. Tôi thấy thương quá, muốn làm một cử chỉ gì đó như là để chở che nhưng... thở mạnh còn không dám, nói chi là...
Ngày xưa Hoàng thị thơ Phạm Thiên Thư
Ngày xưa Hoàng thị Lyric (1) |
Ngày xưa Hoàng thị Lyric (2) |
Ngày xưa Hoàng Thị thơ Phạm Thiên Thư, Phổ nhạc Phạm Duy, Trình bày: Nguyễn Hoàng Nam
Sau khi học xong tú tài, vì một số lý do, Phạm Thiên Thư chọn cửa Phật làm chốn dừng chân. Ông theo học trường Phật học Vạn Hạnh. Mặc dù nương thân cửa chùa nhưng mỗi khi đi ngang con đường cũ, hình ảnh cô gái với mái tóc xoã ngang vai lại hiện về trong ông. Và trong một lần đắm chìm trong cảm xúc ấy, ông đã cầm bút viết lên bài thơ Ngày xưa Hoàng thị:
Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ, chim non giấu mỏ, dưới cội hoa vàng. Bước em thênh thang, áo tà nguyệt bạch, ôm nghiêng cặp sách, vai nhỏ tóc dài... Em tan trường về, cuối đường mây đỏ, anh tìm theo Ngọ, dáng lau lách buồn... Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ, trao vội chùm hoa, ép vào cuốn vở, thương ơi vạn thuở... Ôi mối tình đầu, như đi trên cát, bước nhẹ mà sâu... Mười năm rồi Ngọ, tình cờ qua đây, cây xưa vẫn gầy, phơi nghiêng dáng đỏ, áo em ngày nọ, phai nhạt mấy màu, chân theo tìm nhau, còn là vang vọng... Dáng ai nho nhỏ, trong cõi xa vời. Tình ơi... Tình ơi!”...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét